"Một bảo đỉnh không mang phúc duyên, chỉ gieo rắc tai ương – kẻ cõng nó trên lưng, chính là sợi chỉ xuyên suốt màn kịch trần gian..."
BỐ CỤC TỨ PHẦN NHƯ BỨC TRANH THỦY MẶC:
Khúc dạo đầu tưởng chừng tầm thường - Ẩn chứa biến số không ngờ
Bảo đỉnh xuất hiện - Không ban tặng cơ duyên, chỉ mang đến họa sát thân
Những mảnh đời chồng chéo - Kẻ qua người lại, gỡ dần mối nhân quả
Hành trình dị hương - Trên đường hoa thơm ngát, kết cục lại máu loang đầy tay
ĐẶC ĐIỂM TÁC PHẨM:
✔ Kết cấu như kịch sân khấu - Nhân vật chính là "sợi chỉ" nối các phân cảnh rời rạc
✔ Mỗi nhân vật phụ đều có bi kịch riêng - Từ tiểu nhị quán trọ đến đại ma đầu
✔ Tiết tấu chậm rãi - Khai thác chiều sâu nhân tính thay vì chém giết bạo lực
TRIẾT LÝ NGẦM:
"Cõng đỉnh là cõng nghiệp chướng,
Mà nghiệp ấy... ai dám nhận?"