Trương Vĩnh Xuân chết vì bệnh nặng ở thế kỷ 21, nhưng linh hồn lại xuyên không đến Đại Chu triều – một thế giới cổ đại kỳ lạ.
Không có ngoại hang, không hệ thống, chỉ có một thứ duy nhất: mẹ ruột ở thế kỷ 21 có thể "gửi đồ" qua đường đốt giấy!
"Mẹ ơi, con đói, gửi cho con cái chân giò hun khói đi!"
"Mẹ ơi, giường ở đây cứng quá, gửi con cái nệm lò xo nhé!"
Hành trình "côn đồ hạng nhất" nhờ mẹ:
Từ kẻ vô dụng thành đại gia:
Dùng "hàng hiện đại" mẹ gửi qua (đồ ăn, vật dụng, thậm chí cả xe đạp) để kinh doanh, đổi lấy vàng bạc.
Mua được một cặp song sinh (bị ép bán thân) bằng cách... đốt giấy gửi tiền.
Xây dựng đế chế "xuyên không":
Mở quán rượu bán bia tươi (được mẹ gửi qua).
Chế tạo "mì gói" (gói trong giấy bạc) khiến cả kinh thành phát cuồng.
"Nữ doanh nhân Hải" (chương 355) chính là mẹ hắn – người dùng tiền 21st century đầu tư cho con trai ở cổ đại!
Tình tiết hài hước:
"Mẹ gửi nhầm đồ lót phụ nữ, khiến cả tòa thành nghĩ ta có biến thái!"
"Đốt giấy gửi... máy tính bảng, nhưng không có wifi thì xài kiểu gì?"
Đặc điểm nổi bật:
Nhân vật chính "côn đồ nhưng đáng yêu":
Ỷ lại vào mẹ nhưng lại cực kỳ thông minh, biến đồ hiện đại thành cơ hội kinh doanh.
"Ta là côn đồ số 1 Đại Chu, nhưng ta có mẹ hậu thuẫn!"
Mối quan hệ mẹ-con xuyên thời đại:
Mẹ hắn ở thế kỷ 21 vừa lo lắng, vừa nghiện "gửi đồ" cho con.
"Con trai, mẹ vừa đốt cho con cái iPad, nhớ đừng để người khác thấy!"
Yếu tố văn hóa độc đáo:
"Đốt giấy gửi đồ" dựa trên tín ngưỡng tâm linh Á Đông, nhưng được biến tấu hài hước.
Xung đột văn minh khi đồ hiện đại xuất hiện giữa cổ đại.